Hổng phải cứ có bảng hiệu “Giám đốc” là đời thảnh thơi, hổng có đâu.

Doanh nhân thiệt sự là người ta ngủ ít hơn thiên hạ, đau đầu nhiều hơn cả nhà, lo đủ thứ từ chuyện hôm nay tới chuyện năm sau.

muon-nhan-thi-dung-kinh-doanh-con-da-chon-lam-chu-thi-xac-dinh-di-ban-1751595016.png

Họ là những đứa k tự cho mình quyền gục ngã,k ai trả lương, k ai vỗ vai, nhưng mỗi sáng vẫn phải bật dậy chiến như thể chưa từng khóc đêm qua.

Bạn nhớ hông:

- Có đêm bạn thức trắng làm proposal, mà sáng vẫn phải mặc đồ đẹp tiếp khách 

- Có tháng bạn cày muốn chết mà tiền lời hổng bằng tiền lương nhân viên bạn trả 

- Có deal bạn nuôi cả năm trời, xong bị đá phút 90. Rồi vẫn phải giả bộ “không sao”, cho tụi nhỏ yên tâm 

Làm chủ chán chớ, cô đơn nữa.

Nhưng nó là con đường mình chọn, k phải vì dễ, mà vì nó có thể thay đổi cuộc sống mình, và nhiều người khác.

Mỗi sp mình làm ra là một giải pháp.

Mỗi lần mình vượt được “cú đập” là mình khác đi, lì hơn, gồng hơn.

Không cần ai vỗ tay. Chỉ cần nhìn lại mà thấy: “Ờ, mình chịu được cỡ này rồi đó”.

Nên là nếu bạn đang thấy mệt cho nghỉ 1 ngày cũng được.

Khóc xong, ăn tô mì nóng. Rồi mai mình tiếp tục.

Vì mình là người mở đường. Là người gồng cho cả team. Là người khiến tiền, cơ hội, và hi vọng... tiếp tục luân chuyển.

Viết câu chuyện này để gửi mấy đứa bạn cũng đang gồng ngoài kia: bọn mình không yếu,bọn mình chỉ đang chịu nhiều hơn người ta thấy thôi, ráng nha.